Một cặp bạn, hai tâm trạng
Trong một hồ sông yên tĩnh, bên cạnh một cây sồi to khổ, hai bạn trai, Hồ và Linh, đứng nhìn vào nhau với mắt chất đam mê. Hồ, với mắt lấp lánh và môi hơi hồng, hơi thở nhanh nhịp; Linh, với mắt tươi sáng và cười hào hứng, tay cầm một chiếc đồng hồ.
"Bạn sẵn sàng chưa?" Hồ hỏi.
"Tất nhiên!" Linh trả lời, cười rạng rỡ. "Đã sẵn sàng rồi."
Hồ và Linh là hai bạn tốt hổng từ thời thơ ấu. Họ đã chơi với nhau suốt suốt đời, từ trò chơi đua chạy trên sân nhà của bố mẹ họ, đến những phiêu lưu khóa đời trên đường phố. Nhưng hôm nay, trò chơi của họ có một chút khác.
Trò Chơi Đua Chạy: Một Thử Thách Tâm Trạng
"Đây là trò chơi đua chạy mới của chúng ta," Linh giải thích. "Chúng ta sẽ chạy từ đây đến phía bờ sông, và kẻ thắng sẽ được quyền lựa chọn cho chúng ta."
Hồ cười nhẹ, hơi nghi ngờ. "Chọn gì?"
"Chúng ta sẽ chọn nơi để có bữa tối với bố mẹ chúng ta," Linh trả lời. "Đó là thử thách mới của chúng ta."
Hồ nhìn Linh với mắt tươi sáng. "Được rồi, hãy bắt tay!"
Họ bắt tay với nhau, rồi lập tức chạy ra khỏi nơi ẩn náu của sông. Hồ và Linh chạy cạnh nhau trên con đường mòn mỏi, mỗi người đều muốn chiến thắng trò chơi này.
Trở thành Đồng Bạn Thân Thiết
Trong suốt quãng đường dài từ sông đến bờ sông, Hồ và Linh đã chạy cạnh nhau rất lâu. Mỗi người đều có mục tiêu riêng: Hồ muốn chứng tỏ cho bố mẹ mình rằng anh có thể chạy nhanh hơn bất cứ ai; Linh muốn chứng tỏ cho Hồ rằng anh có thể là người tốt nhất cho Hồ.
Trong khi chạy, Hồ và Linh đã chia sẻ những câu chuyện về tuổi thơ của họ, những bức ảnh trong tâm trí của họ về bố mẹ và những bữa tối ấm áp của gia đình. Mỗi câu chuyện, mỗi cười, mỗi nụ hôn của họ đều là dấu ấn của tình bạn của họ.
Cuối cùng, khi họ đến bờ sông, cả hai đều hết sức mệt mỏi nhưng hạnh phúc. Hồ hơi thở khó khăn: "Chúng ta đã chạy rất xa rồi."
Linh cười rạng rỡ: "Đúng vậy, Hồ. Chúng ta đã chạy xa hơn bất cứ khi nào trước đây."
Họ đứng yên lặng một lát, hít một hơi sâu. Sau đó, Hồ nói: "Tôi sẽ là người thắng."
Linh không phản đối. Mặt đất dưới chân họ là mỏng manh và ấm áp. Một ánh sáng nhạt nhạt từ mặt trời chiếu xuống sông, tạo nên một khung cảnh ấm áp và yên tĩnh.
Quyết Tử Thành Công Của Trò Chơi Đua Chạy
Hồ và Linh đứng yên lặng một lát để quyết định chiến thắng của trò chơi. Hồ nhìn Linh với mắt tỏa ra sự tự tin của mình: "Tôi đã chạy nhanh hơn bạn."
Linh cười hào hứng: "Tôi biết bạn đã chạy nhanh, Hồ. Tôi cũng đã chạy nhanh."
Hồ không thể ngăn được cười ra: "Thì chúng ta là đồng bàn thắng."
Linh gật đầu: "Đúng vậy, Hồ. Chúng ta là đồng bàn thắng."
Họ đứng yên lặng một lát nữa, sau đó Hồ nói: "Tôi sẽ quyết định cho chúng ta bữa tối."
Linh gật đầu lại với ánh mắt đầy hi vọng. Hồ nghĩ suốt suốt về bố mẹ của họ và cuối cùng quyết định: "Chúng ta sẽ có bữa tối tại nhà bố mẹ tôi."